Đời vô thường ai biết trước ngày mai
Nên tốt nhất đừng ôm hoài phiền muộn.
Cứ vững vàng chơi c.a.nh b.ạ.c cuộc đời
Ngh.i.ệ.p ai tạo sau này người đó lãnh
Đừng để ý mà l.ò.ng thêm n.ặng g.ánh
Đâu đáng gì chút đ.ố k.ỵ gi.è.m ph.a.
Sống ở đời phải học cách vị tha
Ôm t.h.ù h.ậ.n chỉ mình ta là kh.ổ
Ai b.ạc b.ẽo là họ đang gieo n.ợ
Luật trả v.ay đâu chạy thoát bao giờ.
Sống đừng quên, rằng “thanh gi.ả tự thanh”
L.ò.ng trong sạch thì đâu cần giải thích
Tâm địa x.ấu s.ợ người ta b.à.i x.í.ch
Mới nhắc hoài chuyện cũ rích ngày xưa.
Hãy nhớ rằng nếu biết rõ thì thưa
Còn không rõ đừng h.ùa b.ừa như vậy
Bao uẩ.n kh.úc người ta còn che đậy
Chớ v.ạ m.i.ệ.n.g, phán chuyện như đúng rồi!